Đảng có thể lấy lại tính chính danh, bằng cách lắng nghe tiếng nói bất đồng

Ngày 9/9, blog Lê Quốc Quân trên VOA Tiếng Việt bình luận “Bất đồng chính kiến: Tại sao không?”

Tác giả cho hay, ở Hoa Kỳ, có thể gặp người “bất đồng chính kiến” nhan nhản ngoài đường. Khi số lượng những người “bất đồng” với chính phủ vượt quá 49%, đó là lúc, khả năng thắng cử nghiêng về phía đảng đối lập.

Tác giả đề cập đến việc em Chu Ngọc Quang Vinh bị công an mời lên làm việc, vì những chia sẻ của mình trên Facebook, cũng như, việc cựu Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, mới đây đã gửi tâm thư lên Tổng Bí thư Tô Lâm, để kêu gọi thay đổi thể chế chính trị.

Tác giả nhắc đến người “bất đồng chính kiến” với chính quyền Mỹ, tên là William Thomas. Ông ngồi trong chiếc lều ở công viên Lafayette đối diện với Nhà Trắng, và biểu tình chống lại chính sách chiến tranh của chính phủ Mỹ, liên tục trong suốt 25 năm, cho đến khi qua đời vào năm 2009.

Còn tại Việt Nam, tác giả cho biết, những người “bất đồng chính kiến” bị canh gác, cả trong đời thực và trên không gian mạng.  Đảng thường xuyên sử dụng các điều khoản như, Điều 109, Điều 331… của Bộ luật Hình sự, hoặc tội “trốn thuế”, hay Luật An ninh mạng… làm công cụ để đàn áp tiếng nói bất đồng.

Tác giả nhận xét, Đảng Cộng sản Việt Nam hiểu rằng, bất đồng chính kiến ở Việt Nam là thách thức tính chính danh của Đảng, và là nguồn cảm hứng cho những sự thay đổi lớn lao.

Nếu như ngày càng có nhiều tiếng nói như bạn Quang Vinh, bổ sung vào một số nhà hoạt động khác đã bị chính quyền bắt giữ, thì lớp trẻ sẽ liên tục được nhận thức đầy đủ về sự thật, và điều này làm suy giảm niềm tin của công chúng, đặc biệt của giới trẻ vào Đảng.

Tác giả đánh giá, những tiếng nói này đã phá vỡ sự kiểm soát thông tin, phơi bày ra các vấn đề mà chính quyền đang cố tình che giấu, hoặc đang tuyên truyền. Đồng thời, các bài viết phản biện cũng kích thích sự phản kháng, truyền cảm hứng cho các phong trào phản đối rộng lớn hơn, kêu gọi cộng đồng tham gia vào các cuộc biểu tình hoặc hành động chống đối chính phủ.

Tác giả nhận định, những tiếng nói như em Quang Vinh hay ông Nguyễn Đình Bin, sẽ thúc đẩy sự nhận thức rộng rãi của dân chúng, và tạo nên áp lực cho chính quyền, cũng như gây ra xung đột giữa các nhóm cứng rắn và mềm mỏng, bảo thủ và cấp tiến, dân chủ và độc tài, trong việc ra quyết định.

Chính vì vậy, Đảng đã tìm mọi cách để bóp chết những tiếng nói “bất đồng” từ rất sớm, vì lợi ích của Đảng. Ai không hài lòng với Đảng, thì đó là “chống nhà nước”.

Tác giả nêu câu hỏi, tại sao Đảng không đặt vấn đề ngược lại: “Có phải vì yêu nước, nên công dân mới có tiếng nói bất đồng?”

Vẫn theo tác giả, nếu Đảng có một cách tiếp cận khác, thì không sợ chuyện người dân lên tiếng bày tỏ quan điểm ngược với Đảng. Sự can thiệp của chính phủ vào những sinh hoạt tinh thần được công nhận của công dân, chỉ thể hiện đó là một chính phủ yếu kém và có vấn đề. Sự đàn áp của Đảng duy nhất cầm quyền lên những công dân bé nhỏ, chỉ càng làm cho Đảng mất uy quyền hơn.

Tác giả cho rằng, Đảng cũng có thể tự lấy lại tính chính danh của mình, cũng truyền được cảm hứng thay đổi cho toàn thể nhân dân, nếu đặt lợi ích của đất nước, của nhân dân lên trên lợi ích của Đảng, bằng cách bắt đầu lắng nghe tiếng nói của nhân dân, kể cả tiếng nói bất đồng.

Đảng có thể đặt lại câu hỏi: Có phải vì yêu nước nên mới có tiếng nói “bất đồng”? và coi nó là một phần quan trọng của quyền tự do ngôn luận, cho phép phê phán các chính sách hiện hành của Đảng và Chính phủ?

Như vậy, tác giả nhấn mạnh, Đảng sẽ giúp cho xã hội duy trì tính đa dạng, và khuyến khích đối thoại cởi mở, giúp đất nước phát triển. Ngược lại, nếu tiếp tục đàn áp, Đảng sẽ trở thành một lực lượng đối lập và sẽ “bất đồng” với toàn bộ nhân dân Việt Nam.

 

Minh Vũ – thoibao.de